Thứ Hai, 25 tháng 10, 2010

Thành phố mùa xuân


Chiều cuối năm, dạo lòng vòng trên phố. Qua dinh Thống Nhất, bất chợt chiếc lá vàng chao đảo, lắc lư rồi nhẹ nhàng đáp ngay trước mặt. Cuối nhặt chiếc lá tếch to tướng, bổng trong lòng vẳng lên khúc hát: “Sài Gòn mùa Xuân còn thoáng lá vàng bay. Có mùa thu nào đang ở lại. Mặt đường bình yên nằm ngoan như con suối. Kết hoa vàng cho lộng lẫy đời…”. Lòng thầm cảm ơn cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. “Thành phố mùa Xuân” của ông là một ca khúc đẹp cả về giai điệu lẫn ca từ. Như thơ mà rất thật. Thật và lãng mạn, khiến người nghe càng thêm yêu Sài thành.
Từ dạo kinh tế đất nước phát triển mạnh, xe cộ đầy đường, nhiều người đã đánh mất thú tản bộ tự lúc nào không hay. Hòa trong dòng người, xe tất bật dưới phố khó ai có thể phát hiện và rung cảm được trước những đổi thay nho nhỏ của cuộc sống hay chí ít là một sự chuyển mình tinh tế của đất trời, của cảnh quang quanh mình. Cho nên đôi khi một chiếc lá rơi, một tiếng chim trong công viên, một chú sóc nhỏ xinh chuyền thoăn thoắt trên hệ thống điện “mạng nhện”… trong thành phố không khiến cho mấy người bận tâm.
Và, một khi xúc cảm đã cạn dần, nhường chỗ cho những toan tính đời thường, người đi đường có thể vô tâm dẫm lên một cánh hoa rơi, dày xéo bãi cỏ đẹp trong công viên, thậm chí tàn phá cây xanh mới trồng trên vĩa hè hoặc tệ hơn: cắt đất công viên làm dường trong khi không có thêm một dự án mở rộng hay xây mới một công viên nào… Thế nên càng ra xa khu vực trung tâm, hiếm nơi nào - nhất là những khu đô thị mới - có được những hàng cây cao, to đủ để làm lá phổi cho thành phố, chứ chưa nói đến gợi lên những cảm xúc cho nhạc và thơ! Sài thành ngày nay dù chưa mất đi nét thơ mộng, nhưng không gian kiến trúc bộn bề giữa truyền thống và hiện đại với cuộc đua xây dựng nhà cao tầng lắp cửa kính sáng choang ngày càng “nóng” lên, trong khi có nhiều đường và hẻm không còn chỗ cho cây xanh, khiến vạn vật và lòng người có phần nào trở nên “lạnh” hơn. Bây giờ ở nhiều khu phố thật hiếm cảnh: “Ngọn gió rung cành khi chiều chưa hết nắng. Đường phố em về tóc cùng hoa quyến luyến. Chồi lá khoe mầm cho đời biết tên. Mùa xuân thay lá mùa đông. Để cho chim hót chuyện tình”.
Phải chăng chính vì cái “lạnh” ấy mà từ năm 1982, sau khi “Thành phố mùa xuân" ra đời (năm 1982), giới nhạc sĩ mất dần cảm xúc, bởi những ca khúc hay lấy cảm hứng từ thành phố này hầu như vắng bóng? Quả thật đáng tiếc!
Sài Thành

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét